Cho nên người ta không thấy cần thiết phải xưng tội để không những được tha các lỗi đã phạm vì yếu đuối con người mà còn được thêm ơn giúp sức canh tâm đời sống tâm linh để sống gắn bó, mật thiết hơn với Chúa là Cha cực tốt cực lành.Chúa yêu thương hết Phim truyền hình Việt Nam Lục Vân Tiên (Nguồn: Internet) Lục Vân Tiên sau đó đến nhà Võ Công, người từng hứa gả con gái cho chàng, để nhờ giúp đỡ. Võ Công thấy Vân Tiên không đỗ công danh lại mang thương tật nên lập mưu đem bỏ chàng lại hang núi. Vân Tiên may mắn gặp Thầy dạy gym phang luôn em học viên lồn múp. Thầy dạy gym phang luôn em học viên lồn múp, nhận dạy gym cho em gái tại nhà trong quá trình tập luyện thật sự là thầy không thể nào cưỡng nổi dục vọng ham muốn làm tình địt nhau với em, khi mà hàng họ của em cứ va trạm với Một bộ phim sex bệnh viện của cô nàng Kanako Iioka với gã bác sĩ thai sản, cô nàng ao ước có 1 đứa con nhưng anh chồng già hết xí quách lại thêm yếu sinh lý, khiến cô nàng trở nên trầm cảm, anh chồng lấy hết can đảm đưa vợ đi gặp bác sĩ, và chấp nhận để cho bác sĩ kích dục cho cô bớt đi trầm cảm sau Giọng thầy trầm vang rất nam tính và cực bắt micro, điểm danh 1 hồi lớp 50 mạng nhưng chỉ có 30 mạng có mặt. Trong quá trình điểm danh 1 số sinh viên đi trễ cúi đầu lủi lủi bước vào bị thầy đánh dấu lại hết. - Còn 10 bạn vắng mặt này tổng kết môn sẽ bị trừ 0,5 điểm. Các em đi trễ tôi vừa đánh dấu trừ mỗi em 0,25 điểm. ylxvjtP. Khi tôi quay trở lại phòng làm việc của thầy, thì ổng vẫn còn ngồi trên bàn đọc tư liệu gì đó. Mặc dù lúc này đang còn giờ nghỉ trưa, đây là 1 tấm gương sáng cho việc lao động hăng say đến quên thân quên mình. Do ban nãy khi dùng bữa xong, tôi có xin thầy cho tôi ngồi nói chuyện với anh Nam 1 lát. Vì anh có 1 số vấn đề muốn tâm sự và nhờ vả tôi. Thấy tôi mở cửa bước vào, thầy đặt mắt kính xuống bàn, nhìn tôi cười nhếch mép- Em đọc bao nhiêu cuốn ngôn tình chỉ để đi tư vấn hôn nhân và tình yêu hả? Chuyện mình lo chưa xong khoái đi lo chuyện thiên hạ.....Lại đây, anh ôm cái tung tăng tiến đến gần, sà thẳng vào lòng, ôm lấy cổ thầy ngồi mà không cần nói Sao anh không vô nghỉ đi, làm gì làm hoài vậy hả? Anh không biết mệt sao?- Anh chờ em. Bữa nay có kẻ theo anh đi làm, nên hứng khởi vô cùng tuôn trào. Kiểu này chắc ngày nào cũng phải dẫn em theo, rồi cho em ngồi đó để anh ngắm lấy động lực vừa nói vừa áp 2 tay mình lên má tôi ép lại, cho mỏ tôi chu ra y chang mỏ con cá nóc khi bị phình, rồi kéo mặt tôi lại hôn “chụt, chụt” vài cái. Tôi có vấn đề này trăn trở, nên nhíu mày hỏi thầy- Anh, công ty quá trời chị đẹp luôn, lại giỏi giang và học thức nữa, sao trước đây anh lại không chịu ai? Tại sao phải là em?- Ai biết, Hà Dĩ Thâm của em nói sao thì anh làm vậy nhướn mày gian xảo trả lời tôi. Khá lắm ông thầy già, nắm bắt rất tốt. Tôi oái ăm hỏi tiếp thêm câu này- Ví dụ em mà không xuất hiện, có bao giờ anh cứ thế mà ở vậy đến già không?- Có Vậy là trước đây anh không có hứng thú gì với phụ nữ luôn hả?- Coi như là Chà, nếu như con Mỹ cũng không xuất hiện luôn, có bao giờ sau này anh với anh Nam cũng không có hứng thú gì với phụ nữ, rồi 2 người lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy lại...Ây da...Tôi đỏ mặt tía tai khi nghĩ tới cảnh ấy, lấy 2 tay úp mặt lại, tự tưởng tượng bậy bạ trong đầu. Ông thầy già nghe tôi nói chuyện tào lao xong, bỗng sững người trợn mắt, cả người căng cứng vì không nghĩ tôi có thể mở miệng ra nói được vấn đề đó. Ổng giật tay tôi ra khỏi mặt, dùng 1 tay bóp chặt 2 má tôi lại, khiến tôi đau hết cơ hàm, không thể nói được gì chỉ biết la ú ớ. Thầy đanh giọng mắng mỏ con heo hư đốn, đầu óc chỉ chứa toàn bã đậu- Ăn nói hàm hồ cái gì đây hả? Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói nhất quyết không được nói bậy nghe chưa hả? Anh đã dạy em sao? Không phải tía lia muốn nói gì thì nói mà. Cái miệng này của em xem ra chưa sưng nên chưa sợ đúng không?Dứt lời, ổng há mỏ cắn cái phập lên đôi môi chuyên buông những lời nghiệt ngã dành cho ổng, không chút lưu tình. Nghiến 1 cái đau dã man muốn lọt 2 tròng mắt rớt ra ngoài. Tôi giãy nảy đập lên ngực đẩy người ổng ra, tay đưa lên bưng cặp mỏ sưng tấy như miệng cá trê của mình muốn trào nước mắt. Người ta có bầu rồi mà còn không tha, hở chuyện cái là cắn, cắn gì cắn hoài. Ui da cái mỏ của tui. - Có dám nói bậy nữa không?- Em không dám, em không chắp tay xin lỗi, không dám hó hé hay tưởng tượng vớ vẩn trong đầu gì nữa. Thầy tắt vi tính, bế tôi từng bước tiến vào phòng nghỉ phía sau chỗ ổng làm việc. Nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, sau đó tắt đèn cho tối 1 xíu để dễ chợp nằm cạnh, nghiêng người nhìn về tôi, tay đặt nhẹ lên chiếc bụng phẳng lì, chưa nhấp nhô miếng nào của con chửa đôi này. Rồi cúi người xuống, hôn nơi đang chứa 2 ”chú nòng nọc” nhỏ sắp thành tinh của ổng mà dịu dàng tình cha con rất đỗi thiêng liêng này, tôi lại ấm lòng, đưa tay rờ lên mặt ổng vuốt ve. Thầy áp tay mình lên bàn tay tôi, rồi kéo lại đôi môi của ổng, hôn nhẹ nhàng từng ngón làm tôi rung động, con tim yếu đuối lại xuyến xao không ngừng. Khi nhìn đôi mắt chứa đầy tình yêu mãnh liệt của tôi, thầy mềm lòng nhịn không nổi, phủ đôi môi quyến rũ của mình xuống. Tôi kịch liệt đáp trả. Đã bảo rồi, sáp lại nhau làm chi thể nào cũng có chuyện. Rồi có mần ăn được cái giống gì đâu. Thiệt á! Thầy cứ như vậy hoài.... tôi thích lắm, khà hôn trượt dần xuống cổ, cũng là lúc chiếc đầm của tôi bị tuột ra rồi liệng ở góc nào không biết. Hai nụ hoa được kích thích đang sưng tấy lên, bị ổng dày vò hết nhào, nắn rồi mút cho khỏi ngóc đầu lên nổi nữa. Chết cha tụi bay chưa? Này thì khoái ngóc. Đôi môi rời xuống eo, xuống bụng rồi triền miên xuống 2 bắp đùi, cứ tham quyến từng tấc da thịt khiến tôi rạo rực, đê mê không thể kiềm chế được. Nhưng tôi biết, nên dừng lại ở đây thôi, xuống nữa là sợ không nhịn nổi mà phiêu quên cả lối về, sấp nhỏ trong bụng còn xíu xịu à! Lỡ có chuyện gì lại hối hận không kịp. Nên ngóc đầu dậy nhắc nhở- Anh...đừng làm nữa, em không quan hệ được khẽ thở dài tiếc nuối, cụp đôi mắt tràn đầy ham muốn của mình xuống, khép 2 chân của tôi lại rồi nằm về vị trí cũ. Sau đó kéo tay ôm tôi vào lòng, đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên trán, mắt ổng nhắm chặt lại như để kiềm chế dục vọng đang trào dâng trong cơ Anh nằm xíu rồi 1 giờ thiếu gọi anh dậy nha!Thấy tội ghê chưa, tôi xót xa mím môi nhìn ổng, đúng là không cam lòng để ổng chịu đựng như vậy. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng tuột khỏi vòng tay của thầy rồi luồn người xuống- Em làm cái gì vậy, ngủ giữ tay tôi lại, cúi đầu hỏi. Còn tôi cười lém lỉnh- Trưa nắng nóng, em thèm ăn kem!———————-Khi thầy mặt mày vui vẻ sáng láng, tràn đầy sự thoả mãn bước ra ngoài tiếp tục làm ca chiều. Tôi với điện thoại bắt đầu nhắn tin hỏi thăm con Mỹ, nhằm là cầu nối kéo 2 con người đang xa cách vì hiểu lầm về lại với Chim sẻ gọi đại bàng nghe rõ trả lời! - Nghe Sao rồi, mày và anh Nam đang có vấn đề gì sao?- Chia tay rồi!- Sao vậy??? Có chuyện gì mà đang vui vẻ lại chia tay???- Tao chán rồi, tao mệt rồi! Từ giờ tao sẽ méo tin thằng nào nữa, không yêu đương khỉ gió gì nữa cho mệt Gọi điện thoại nói chuyện đi, rồi kể đầu đuôi cho tao nghe được không?Sau đó cuộc gọi Messenger được kết nối, khi nhìn thấy khuôn mặt của con Mỹ, má ơi nó thảm thiệt sự. Hai con mắt sưng húp bọng đỏ luôn, anh Nam mà thấy cảnh này chắc đau xé ruột xé gan luôn cho xem. Thấy tôi, như có người tâm sự, nó rấm rức, nước mắt lại trực trào- Anh Nam...ổng lừa dối tao. Ổng lén lút qua lại với con em gái nuôi mới đi du học trở về. Tao thất vọng về ổng quá, hoá ra tình yêu mà ổng dành cho tao, chỉ là sự chịu trách nhiệm. Tao không cần thứ tình yêu ấy. Có phải ổng lại nhờ mày nói chuyện với tao phải không? Thôi khỏi đi, tao không nghe ai đâu. Tận mắt tao chứng kiến rồi, mày khỏi thay ổng giải thích với tao nữa. Từ từ tao cũng quên được ổng thôi, đừng lo cho này tôi đã được anh Nam kể cho chi tiết rồi, anh cũng đã nhận mình sai do không quyết đoán và rạch ròi ngay từ đầu, để dẫn đến cớ sự như thế này. Một sáng nọ, em gái của 1 người bạn thân lâu năm trở về nước, sau mấy năm qua Sing du học, anh cũng quý mến nó nên cũng coi như em gái của mình. Nhưng nó đâu hay biết là anh đã có con Mỹ rồi. Nên sáng sớm bấm chuông cửa nhà anh um sùm, anh ra mở cửa thì nó lao vào lòng anh ôm lấy ôm để. Con Mỹ từ sau nhìn thấy nên hơi hết hồn, định kéo anh ra hỏi cho ra ngô ra khoai thì anh đã đẩy con nhỏ đó ra trước. Sau đó quay lại giới thiệu với con Mỹ rằng đây là em gái nuôi, em của bạn thân anh. Cũng nói khéo với con nhỏ kia là anh đã có vợ xong 1 cái, mặt con kia thu lại vẻ hớn hở. Nó nhìn con Mỹ cười chào kiểu thách thức khiến con Mỹ phần nào đánh hơi được nguy hiểm tiềm tàng rồi. Mấy ngày sau, ngày nào nó cũng kiếm chuyện đến nhà chơi, mang cho anh Nam cái này, mua cho anh Nam cái kia. Tối tối là tiếng báo tin nhắn điện thoại của anh Nam cứ vang rùm beng- Anh ngủ chưa?- Anh ăn cơm chưa?- Bữa nào qua nhà em chơi nha!Con Mỹ nó điên máu lắm, nên làm ầm lên với anh Nam 1 trận. Anh hiểu ý vội xuống nước hạ hoả nó, nói rằng anh không có bất cứ quan hệ mập mờ nào với nhỏ đó cả, tất cả chỉ dừng lại ở tình anh em lâu năm thôi. Có gì anh sẽ nói khéo với nó, mong bà xã đại nhân mau chóng nguôi giận, cho hạ thần “làm 1 phát” rồi buổi chiều khi anh Nam chở con Mỹ về nhà, tự dưng anh lại nói với nó là lên nhà trước đi. Anh đi giải quyết công việc 1 xíu rồi về, thật ra là anh đi tìm con nhỏ đó để nói chuyện thẳng thắn và rõ ràng, tại sợ con Mỹ biết anh đi gặp riêng, lại hiểu lầm đâm ra suy nghĩ nhưng giác quan của phụ nữ mà, sao qua được mắt chị. Con Mỹ book Grab xe ôm lén đi theo anh, thất vọng vì anh đang trên đường đến nhà con nhỏ đó. Nhưng con Mỹ chỉ dám nhìn từ xa thôi, nên cơ bản không hề nghe được cuộc trò chuyện trong sân giữa anh Nam và con đó ra sao. Nhưng nó thấy, là chính mắt nó thấy anh Nam cùng con trà xanh đó trò chuyện gì đó, rồi con đó vội nhào đến hôn lên môi anh Nam, khoảnh khắc ấy nó đau lòng nhắm mắt quay vội lưng lại. Không dám chứng kiến tường tận cảnh tượng đau đến tan nát cõi lòng ra đàn ông ai cũng vậy, nó nghĩ rằng bản thân được sinh ra là để giống Maleficent, bị cắm cặp sừng dài to tướng lên đầu. Người ta bị cắm 1 lần là thấy đau muốn xón ruột gan rồi. Đằng này là bị đến 2 lần, chua chát quá, tàn nhẫn quá! Nó chả buồn lao đến làm ầm lên như lần nó bắt gặp thằng bồ cũ dan díu với con bạn hồi xưa. Tự nhiên trong lòng lại thấy tan nát đến nguội lạnh, đau đến chả còn cảm xúc nào cả. Rồi quay đầu kêu bác tài trở về nhà, âm thầm gom đồ ra đi không muốn vương vấn thêm điều gì. Nhưng đôi khi, việc tận mắt chứng kiến, chỉ là 1 nửa của sự thật thôi. Nó đâu biết rằng khoảnh khắc nó vừa quay lưng là anh Nam đã đẩy con nhỏ đó ra xém té xuống đất. Tức giận đùng đùng mà ăn nói lớn tiếng sừng sộ với con nhỏ đó đâu. Thế là cháy hết 1 căn nhà! Chỉ là sáng hôm sau, khi tôi đến trường, cả lớp tôi và gần như là cả trường rần rần lên tin chuyện thầy Vũ tối qua chở người yêu đi chơi bằng xe máy. Và người đó không phải là cô Tâm như trước nay tụi nó vẫn truyền tai nhau. Các trang mạng cũng như các group lớp lớn nhỏ trên facebook xôn xao bàn tán sôi nổi về đề tài này. Còn có cả hình chụp thầy chở 1 cô gái dáng người nhỏ nhắn, có vẻ còn rất trẻ tuổi trông như sinh viên trên chiếc xe Vespa trắng, đang dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường. Chủ tài khoản đưa tin nói rằng do đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt cô gái may mắn đó, nhưng chắc chắc đây là 1 mỹ nữ vì da cô ấy trắng hồng không tì vết, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng rất quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy hoàn hảo, trông xứng đôi với thầy cực kì. Và đặc biệt thầy Vũ rất yêu chiều cô gái này, khi xe dừng 2 tay thầy nắm lấy tay cô ấy đang ôm eo mình, còn ngoái xuống hôn lên má cô ấy ngồi ở căn tin chờ bọn bạn đến trường để vào học, khi cầm điện thoại đọc những tin tức này mà muốn tụt huyết áp, máu trong người muốn ngừng lưu thông. Chỉ vì vài phút bốc đồng mà giờ hậu quả nặng nề. Nhưng cũng may, tấm hình mà người ta chụp là từ phía sau, nên không rõ lắm và cũng không thể thấy được cái tay đang bó bột của tôi đang vòng ôm thầy phía trên, vì thế mà không có đặc điểm nhận dạng chính xác. Có vài đứa bình luận rằng “lẽ nào là sinh viên trường mình không ta?” Nhưng không ai biết được danh tính thật sự là tôi nên tôi cũng bớt lo phần bình luận đều là lời khen về thân hình và thần thái của tôi qua bức ảnh, tôi muốn bụm miệng cười vì nghĩ tụi nó bị lừa rồi, tôi là mỹ nữ cái quái gì chứ? Tháo khẩu trang xuống thế nào tụi nó dòm mặt tôi xong chắc chê tôi tơi tả hoa lá cành cho xem. Sao mà có thể nói tôi xứng đôi được với thầy Vũ? Nghĩ cũng thấy tủi tủi, lỡ sau này mọi chuyện bị bại lộ, chắc tôi trốn luôn quá!- Ê mắm!Con Thanh gọi tôi rồi ngồi xuống bàn, vài phút sau con Mỹ cũng tới nhưng mặt nó lại đăm đăm nhìn về tôi giống như đang biết về vấn đề gì đó. Tôi hơi chột dạ nhìn lại nó, tỏ vẻ không biết sự gì- Mày và thầy Vũ đang yêu nhau và sống chung phải không?Con Mỹ vừa nói xong câu này, tôi nhanh chóng đưa tay bịt mỏ nó lại. Con Thanh đang gặm bánh mì cũng bị lời nói của con Mỹ làm cho mắc Ra sau trường nói nói nhỏ với tụi nó rồi ba đứa lui ra ghế đá phía sau trường ngồi- Ai nói mày nghe vậy, đừng có nói tào lao chết tao nha. Tao với thầy Vũ không có gì cả. Mày không thấy tụi trên mạng thấy thầy chở con nào đi sao?- Người đó là mày, mày còn tính giấu tụi tao đến bao giờ hả con kia? Tao thấy hết run cầm cập trong lòng, nhưng sợ nó phủ đầu vẫn ráng cãi chày cãi cối- Mày thấy cái gì mày nói nghe Tối hôm qua tao tính lên trường qua nhà sách đối diện in bài, tao thấy thầy Vũ và mày đứng ở dưới chung cư Royal City gần trường nói chuyện với ai đó. Ổng ôm eo mày chặt cứng, còn đội nón bảo hiểm cho mày nữa. Từ ngày mày bị tai nạn nghỉ học 1 tuần tới giờ, mày như thay da lột xác trở thành con người hoàn toàn khác. Đồ mày sử dụng toàn đồ hiệu, laptop phải Macbook, điện thoại Iphone đời mới nhất. Mày còn gì để cãi không con kia? Bọn tao có phải bạn bè của mày không?Tôi bị bắt thóp nên không dám phủ nhận nữa, chỉ cúi đầu xấu hổ nhận tội- Tụi mày biết rồi sao? Tại tao không dám nói với ai, sợ tụi nó đồn bậy bạ trong Thanh lúc này như người hoá đá, nó nghe tôi và con Mỹ nói chuyện mà trợn to mắt, hàm cứng đơ chỉ lắp bắp nói- Là...là thật sao? Trời...trời đất mẹ ơi! Mày vô 1 khúc luôn Vy Anh. Ai...ai độ mày dợ?Tôi ngó xung quanh thấy không có ai, bèn kể lại mọi chuyện cho tụi nó nghe, năn nỉ cầu xin tụi nó giấu kín đừng rêu rao lung tung làm ảnh hưởng tới thầy và tôi. Chúng nó đồng ý, nhưng bắt tôi phải khao tụi nó 1 bữa ăn no môn Hình học hoạ hình buổi sáng, lớp trưởng đưa tôi 1 tờ giấy và nói trường đang chuẩn bị thay thẻ sinh viên mới, mà hôm bữa tôi nghĩ học, quên đưa cho tôi để điền thông tin. Nên hắn kêu tôi ghi xong có gì mang lên thư kí khoa để nộp coi chừng hết hạn. Tôi nhờ Thanh và Mỹ mua đồ ăn trưa dùm và chờ tôi dưới mấy chòi ghế ở sảnh trường. Điền thông tin bắt buộc vào tờ giấy lớp trưởng đưa xong xuôi, tôi lên văn phòng khoa ở lầu 4 để nộp. Do là giờ nghỉ trưa rồi nên thang máy bị bảo vệ khoá lại, tôi đành lầm lũi 1 mình xuống cầu thang bộ gần văn phòng khoa để đi. Do nơi đây là khu dành cho giáo viên tách biệt với các lớp học của sinh viên, nên cầu thang bộ này rất vắng, hầu như chẳng có ai qua lại. Tôi nhanh chân qua khúc cua để xuống cầu thang thì thấy cảnh tượng khá hú hồn, trong lòng tôi “bang” 1 tiếng. Cô Tâm khoa thời trang đang ôm lấy cánh tay thầy Vũ, nước mắt ngấn lệ, giọng rưng rưng nói- Vũ, người em thương là anh, sao anh không chịu hiểu, lại cứ làm mai cho em với anh Quang chứ? Dạo gần đây anh cứ tránh mặt em hoài vậy, bộ anh thương người khác rồi sao? Trả lời em đi đi khá nhanh nên phanh lại không kịp, đứng chết trân cách cô thầy 1 đoạn, mà cả thầy và cô cũng sững sờ nhìn lại tôi. Lúc này tôi vô cùng khó xử, chỉ biết cúi đầu đi lùi ngược lại, giọng rối rít- Em xin lỗi, em xin tôi vừa quay đầu chuẩn bị đánh bài chuồn thì ông thầy già của tôi vang giọng gọi- Vy Anh, lại méo mỏ, đầu óc nhanh chí nghĩ có bao giờ ổng gọi tôi lại để giới thiệu tôi cho cô không? Không, tôi không muốn. - Dạ em có việc gấp, em đi trước ạ!Rồi tôi phóng nhanh như 1 cơn gió không kịp để cô thầy thấy bóng. Xuống dưới sảnh, tôi thở hổn hển muốn đứt hơi, trống ngực đập thình thịch, nửa vì vừa chạy thục mạng, nửa vì chuyện ban nãy. Tôi biết khi ở bên thầy sẽ có những ngày này, vì thầy quá hoàn hảo. Biết bao cô gái đều muốn ở bên cạnh cùng thầy yêu đương. Tôi khẽ thở dài, lòng cũng hơi buồn buồn. Gái đẹp xung quanh thầy đâu đâu cũng có, tôi làm gì có cửa cạnh tranh nổi đây nhưng thầy 1 mực cứ muốn giữ khư khư tôi bên mình. Tôi sợ 1 ngày nào đó khi đã quá yêu thầy, sự đào hoa của thầy tôi chịu sao nổi đây. Thật là mệt mỏi! Vì vậy, tôi nên ráng đừng quá kì vọng về mối quan hệ với thầy, cũng như đừng để tình cảm trong mình trở nên quá lớn. Vì đến lúc đó, tôi sẽ là người đau khổ tôi ra tới chòi ghế chỗ của đám bạn, Thanh và Mỹ đang ngồi sì sụp ăn miến gà. Thằng Khoa đang ngồi đối diện tụi nó, chau mày chăm chú làm gì đó trên Ơn giời, má Khoa thân yêu của tôi đây rồi!Tôi bỏ balo lên bàn, ngồi xuống chỗ trống còn lại cạnh nó, miệng vui vẻ chào hỏi. Nó nhướn mày, dời mắt sang tôi, miệng lanh lẹ chua ngoa không kém- Ui chao, con gái của má lại đây, tao tương cho vỡ mỏ. Rồi 2 đứa cùng cười khằng khặc chọc ghẹo nhau qua lại. Ở bên cạnh thằng Khoa tôi rất vui vẻ thoải mái, sự hài hước của nó khiến tôi cảm thấy mình có 1 người bạn thực thụ. Hai con Thanh, Mỹ lườm nguýt bọn tôi bĩu môi tỏ vẻ khó ưa- Thương nhau cho lắm đi, rồi có chuyện giận dỗi cắn nhau như chó với vội lôi laptop, cầu kiến cao nhân chỉ bài, vì ở nhà tôi không dám hỏi thầy Vũ, sợ ổng làu bàu bắt tôi cầm mấy cuốn sách học lại từ Khoa, mày chỉ dùm tao cái này đi, sao chỗ này tao không chèn hình ảnh vô được vậy? Tôi quay sang nhìn thằng Khoa rồi đưa tay chỉ lên màn hình laptop của mình. Thằng Khoa đứng dậy ra phía sau lưng tôi, chồm người cúi ra phía trước. Một tay chống lên bàn, tay còn lại giựt con chuột trên tay tôi. Tôi bị khoá trong vòng tay của nó, có thể cảm nhận rõ nhịp thở của nó mồn một. Khuôn mặt nó sát kề cạnh mặt tôi lúc này, vì trước đây nó thường hay làm vậy mỗi khi muốn chỉ bài nên tôi cũng quen vì thế cũng không quan tâm cho Nè má, cái này là bản Word mới. Nó thay đổi lại chăm chú cùng nó nhìn vào màn hình, 2 đứa thảo luận khá tập trung. Chỉ khi xong việc, tôi quay sang nhìn nó cám ơn, nó cũng quay qua nhìn tôi. Hai khuôn mặt gần trong gang tấc nhìn nhau cười. Cảnh tượng này trong mắt người ngoài như 1 cặp tình nhân đang âu yếm nhau nhưng nội tình thật ra không phải vậy. Con Thanh ngứa mắt nhìn bọn tôi đay nghiến nói- Hai đứa mày có bớt đi không? Không phải người yêu đừng có làm mấy trò mèo này trước mặt người khác. Người ta hiểu lầm rồi lại chối nguây nguẩy. - Chồng mày kìa Vy Mỹ lên tiếng, tôi và cả thằng Khoa đều ngước đầu lên nhìn. Thầy Vũ đang từ xa đi lướt qua bên bọn tôi. Ánh mắt sắc bén liếc tôi như muốn chém đứt người, tôi lạnh gáy rùng mình 1 cái. Khi bóng thầy khuất đi rồi, điện thoại trên bàn tôi chợt reo lên. Thằng Khoa đã ngồi lại vị trí cũ, nó quay sang nhắc- Điện thoại của mày kìa, sao không nghe chậm rãi cầm lên, nhìn tên người gọi phân vân 1 hồi mới đưa lên tai- Dạ em Đi ra ngoài lên xe gặp tôi thầy hung dữ gầm lên qua điện thoại khiến tôi muốn đứt mạch máu não. Tôi cúp máy, vội thu tập vở laptop vào bao lô, tụi bạn nhanh nhảu hỏi thăm- Mày đi đâu vậy? - Thầy Vũ gọi, tao đi trước chào tụi nó 1 tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy ra cổng băng qua đường. Xe thầy đậu ở trường Anh ngữ. Thấy tôi lại, ổng rướn người mở cửa sẵn cho tôi chui vào. Thần kinh căng thẳng cực độ, tôi không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận đến xám xịt khó coi của ổng lúc này, nên chỉ dám cúi gằm xuống. Thầy Vũ gằn giọng- Em quay qua đây nhìn tôi coi. Giỡn mặt với tôi hả?- Em đã làm gì mà thầy nổi giận với em?Tôi ấm ức nói, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào thầy. Tự nhiên dở nắng dở mưa lôi tôi ra hằm hè, trong khi đó tôi không biết mình đã làm sai điều gì. Thầy nhíu mắt, cằm đưa ra, môi bặm lại tỏ vẻ phẫn nộ với câu nói không biết hối lỗi của tôi- Còn cãi nữa hả, giữa trường ôm ôm ấp ấp. Em nên nhớ em có chồng rồi Trời ơi! Em nói rồi, bọn em chỉ là bạn thân thôi, sao thầy làm ầm ĩ lên vậy. Giữa tụi em đâu có gì cố gắng giải thích cho thầy hiểu, nhưng thầy rất cố chấp- Bạn thân? Em nghĩ trên đời này, giữa trai gái tồn tại mối quan hệ bạn thân sao?- Có chứ, em với nó dứt lời, thầy túm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại gần ổng , mắt trừng lớn thẳng giọng quát- Tôi không thích cũng không muốn nhìn thấy em gần gũi với ai khác ngoài tôi. Tôi khá sợ thầy những lúc thế này, khi thầy nổi giận, trên người toả ra 1 luồng khí áp bức khiến người bên cạnh phải co ro vì hoảng sợ. Thật ra tôi cũng đã quá quen với những cơn giận dữ của thầy, nên vẫn ráng bình tĩnh nhẹ giọng hỏi- Thầy ghen sao?- khẽ mỉm cười, hôn lên mu bàn tay to lớn của thầy đang giữ lấy cổ tay của tôi. Thầy sững người, lửa giận như sụt đi 1 nửa sau hành động này. Tôi dịu dàng đưa bàn tay đang bó bột còn lại đặt lên bộ ngực đang phập phồng của ổng, giọng nhu mì dập lửa- Thôi đừng giận dỗi nữa mà, em biết em sai rồi!Thầy buông tôi ra, mặt vẫn còn lẫy không thèm nhìn tôi nữa, giọng dịu hẳn - Em đừng nghĩ làm như vậy là tôi hết giận, tôi còn bực lắm á. - Vậy thôi em đi vô, mất công thầy nhìn thấy em lại ngứa mắt. Tôi toan mở cửa xe đi ra, thầy vội chồm qua tóm tay tôi giữ lại, trừng mắt đe doạ- Em mỉm cười đắc thắng, xoay người lại hôn lên má thầy 1 cái. Ổng đưa tay giữ gáy tôi lại, đặt 1 nụ hôn lên môi tôi thật sâu rồi mới buông ra, ôn tồn nói- Mốt đừng làm tôi giận nữa nghe không?- Dạ. Lại bắt đầu 1 năm học mới, năm nay là năm 3 đại học rồi nên tâm trạng tôi đây chả còn hồi hộp, bỡ ngỡ như mấy mắm sinh viên mới vô trường đang lóng nga lóng ngóng tìm người quen như thế kia. Thang máy kêu "ting" tới lầu 6, tôi thất thểu tìm phòng học 603 theo chỉ định của học phần ở cổng thông tin trên website của trường. Nay đầu năm nên dân chúng có vẻ hơi vắng, chắc lại còn chưa muốn tạm dừng những cuộc chơi trong hè hay vẫn còn dưới quê lên thành phố không đồng hồ đã 6h50, còn 10 phút thầy cô sẽ vô lớp, tôi ráng lôi ổ bánh mì ra gặm cho đỡ đói. Chưa kịp táp miếng đầu tiên thì bọn lâu la trong lớp bắt đầu xì xào " Giáo viên mới vô khoa mình năm nay đó tụi mày, đúng soái luôn, chị tao khoá trên nói bữa giờ mà tao không tin" , " trai đẹp đâu ra vậy tụi bay? Dạy lớp mình môn này hả?" vàn bình luận nhốn nháo vang lên trong phản xạ tôi ngó lên."Trời đất mẹ ơi!" Tôi cảm thán trong lòng mình. Trước mắt tôi, trên bục giảng, cái người tôi sẽ gọi là thầy kia như 1 vầng hào quang chói loá thu hút ánh mắt của toàn bộ nữ sinh trong lớp và cả ngoài lớp. Giáo viên mới tôi đoán tầm gần 30 tuổi là cùng, ấn tượng nhất là đôi mắt chim ưng sâu cùng đôi môi mỏng nhưng kiên nghị khiến thầy khá lạnh lùng và khó gần, chỉ cần mím môi nhẹ má phải thầy có 1 lúm đồng tiền sâu hoắm, nhan sắc cực phẩm này không có chỗ nào chê được. Thầy chắc cao ngót ngét 1 mét 8,thân bận chiếc áo sơmi màu đen tuyền làm nổi bật làn da trắng sáng, chân thì mang đôi Puma trắng thể thao cùng với chiếc quần jean xanh đen không bỏ áo trong thùng, mái tóc hớt undercut vuốt keo gọn gàng, đúng chuẩn soái ca ngôn tình của lũ con gái bọn tôi. Phong cách giản dị nhưng trẻ trung và vô cùng nam tính của thầy khác hẳn với các giáo viên nam lớn tuổi lúc nào cũng đóng thùng quần tây, cùng cặp kính trễ xuống mũi mỗi lần bước vào lớp là tôi chỉ muốn ngáp ngắn Tôi xin giới thiệu, tôi là Khổng Thành Vũ, giáo viên hướng dẫn mới vào khoa mình năm nay. Hôm nay, tôi sẽ phụ trách giảng đề môn Tạo dáng theo chất liệu của các em, sau đó sẽ phân nhóm cho các thầy cô khác để hướng dẫn các em trong môn học này. Các em ổn định vị trí tôi điểm thầy trầm vang rất nam tính và cực bắt micro, điểm danh 1 hồi lớp 50 mạng nhưng chỉ có 30 mạng có mặt. Trong quá trình điểm danh 1 số sinh viên đi trễ cúi đầu lủi lủi bước vào bị thầy đánh dấu lại Còn 10 bạn vắng mặt này tổng kết môn sẽ bị trừ 0,5 điểm. Các em đi trễ tôi vừa đánh dấu trừ mỗi em 0,25 điểm. Các em là sinh viên, mới môn học đầu năm, ngay buổi giảng đề quan trọng để biết môn này nó học về cái gì lại nghỉ học, vậy thì còn tha thiết học làm gì cho phí tiền mẹ cha. Còn các em đi trễ,như vậy có tôn trọng giáo viên của mình không? Cảm giác đi trễ hãnh diện lắm hay sao hay phải luồn luồn cúi cúi như thế, đằng nào cũng phải đến trường tại sao không sắp xếp đến đúng giờ cho rồi ? Tính tôi khá khắt khe tôi nói trước như vậy, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt cho các em sau này nên mong các em hợp tác. Còn nữa, trong quá trình tôi giảng đề tuyệt đối không sử dụng điện thoại di động nghe gọi gì hết, nên các em chú ý giúp là toang 2 con mắm bạn thân tôi rồi, 1 con thì vắng mặt còn 1 con thì đi trễ. Sau khi thầy lên tiếng, toàn bộ tụi tôi vỡ mộng im re. Hajza...thầy đẹp nhưng khó nuốt. Nhưng cách thầy giảng đề đối với chúng tôi rất hiện đại và mới mẻ. Có những mảng lần đầu chúng tôi được nghe tới nên hầu như cả đám trong lớp chăm chú nghe và ghi chép không bỏ sót từ nào. Tôi chỉ biết công nhận một điều thầy tuy trẻ nhưng kiến thức rất rộng và uyên thâm, đã thế tư duy của thầy rất mới và khác lạ, hèn gì còn trẻ tuổi đã được làm giảng viên đại học giờ giaỉ lao 15 phút ít ỏi, bên tai thì nghe con Thanh Thanh bạn tôi khóc lóc vì bị trừ 0,25 điểm, tôi 1 tay cầm ly sữa đậu nành, còn 1 tay cầm con Iphone bể màn hình chưa có tiền thay lướt Facebook. Toàn bộ newfeed, group lớp, các trang mạng diễn đàn của trường tràn ngập ảnh chụp lén, status về giáo viên mới. Những pha thả thính, thả tim tràn lan và có đứa tìm được cả Facebook của thầy, nhưng thầy chả đăng gì ngoài công việc, bạn bè thầy cũng ít ỏi, đa số ảnh của thầy toàn được người khác tag nhưng rất hiếm. Ngay cả ảnh đại diện cũng chỉ để ảnh thiên nhiên chứ cũng không để ảnh mình mà sao tụi này nó thính ghê không biết. Cái tôi giật mình nhất mà chắc không chỉ riêng tôi đâu là năm sinh của thầy, thầy đã 36 tuổi rồi ư ? Oh man! Có bao giờ thầy cập nhật thông tin cá nhân sai không? Hoặc ăn thịt Đường Tăng hay sao mà trẻ dai thế này ?Kết thúc buổi giảng đề, tôi bị phân vào nhóm thầy sẽ hướng dẫn. Không biết nên vui hay buồn nhưng vì giáo viên mới khó tánh quá nên cũng hơi run run. Môn này tôi học vào sáng thứ 2 và thứ 6, nên thứ 6 này sẽ phải chuẩn bị đề tài để báo cáo. Bóng thầy đeo bao lô đi rồi cả đám trong lớp mới bắt đầu nhao nhao lên bàn tán sôi nổi về giáo viên Mày sướng ha Vy Anh, được soái thầy hướng dẫn, tao lại vô nhóm cô Hương nữa rồi !- Sướng là được ngắm trai đẹp thôi chứ mày không thấy khó tánh lắm hả ? - tôi bĩu môi trả lời con Thanh Thanh rồi thu dọn đồ đạc cùng nó xuống lầu tìm thằng Khoa- thằng bạn cùng lò luyện thi vẽ hồi xưa nhưng học khác ngành để tụ tập nghỉ ngơi chờ học môn khác vào buổi dù đi học trở lại nhưng tôi vẫn phải sắp xếp thời gian làm việc thêm ngoài giờ, để có thể kiếm tiền trang trải như mua dụng cụ học tập và tiêu vặt. Mẹ ruột tôi mất từ khi tôi lên 5 vì ung thư phổi, mãn tang 3 năm ba tôi đi bước nữa nên tôi có thêm mẹ kế và 1 cậu em trai cùng cha khác mẹ năm nay học lớp 7. Vì hứa với mẹ sẽ ráng lo cho tôi học hành đến nơi đến chốn, nên khi đậu đại học, mặc dù mẹ kế không thích tôi học cao cho lắm vì bà nghĩ con gái lớn rồi mốt cũng lấy chồng, rồi lại ở nhà chăm con nên học thêm phí thời gian và công sức, cố gắng học đến lớp 12 là được rồi. Dẫu vậy, ba vẫn ráng lo cho tôi nhưng chỉ cho tiền học phí, còn những thứ còn lại tôi phải tự lo tất. Không sao, đối với tôi vậy cũng quá tốt rồi, dù gì tôi cũng lớn đầu, không phải cái gì cũng ngửa tay xin tiền gia đình như những đứa con nít, nên tự lập tài chính bản thân vẫn tốt hè tôi làm full các ngày nhưng vô năm học rồi, tôi làm thêm ở quán The J Coffee - 1 chuỗi quán cà phê khá sang chảnh có chi nhánh gần nhà những buổi tối trong tuần, 2 ngày cuối tuần tôi dạy vẽ thêm cho các bé thiếu nhi ở 1 trung tâm trong quận Phú Nhuận. Với con cup 50 ba tôi để lại, tôi lái nó khắp nơi từ nhà tôi dưới quận Thủ Đức, đến trường trên quận 3 rồi đi làm thêm nên lúc nào 9 hay 10 giờ đêm tôi mới về đến nhà. Vào phòng ngủ là tôi lao đầu vào học và nghiên cứu tư liệu đến khuya mới vào giấc ngủ, thế là hết ngày. Tôi và thầy cùng nhau ăn sáng và đi bộ đến trường sẵn tập thể dục. Mặc dù lúc 5 giờ sáng thầy đã dậy sớm tập gym rồi, nhưng vẫn muốn đi cùng tôi. Đứng trong thang máy, tôi rủ rỉ hỏi thầy- Sao thầy không đi xe vậy?- Đi vài bước là tới trường rồi, có khùng không mà đánh xe hơi vòng vòng cho mất tôi đang rất lo sợ, ổng cùng tôi đi thế này đến trường có phải là quá kì quặc và mờ ám hay không? Chẳng khác nào tự tạo sự nghi ngờ cho dân chúng. Rồi tin đồn rần rần lan đi, chắc tôi học không nổi Vậy lát ra khỏi chung cư, em đi trước cho lẹ, thầy đi sau ha. Chứ để người trong trường thấy em với thầy như vầy, nảy ra chuyện lớn luôn thầy này lúc nóng lúc lạnh, lúc lèm bèm rõ nhiều, lúc lại ăn nói kiệm lời cụt lủn, chỉ có khi “lên giường” là ngọt ngào sến súa với tôi để dụ khị thôi, thật đáng ghét. Thang máy mở cửa, tôi chuẩn bị phóng ra thì ổng chụp tôi lại- Trưa nhớ về ăn “Thôi mà thầy, hôm nay cho em ăn ngoài với bạn 1 bữa nha. Chiều em về sớm mà.” Tôi nắm lấy cánh tay ổng nũng nịu năn Bữa nay thui đó, ăn ngoài nhiều không tốt đâu. Chiều tôi về mà chưa thấy cái mặt em ở nhà là chết với gõ nhẹ lên trán tôi ra sức dặn dò. Tôi gật đầu ”dạ” rồi muốn tung tăng đi nhưng chưa đâu. Thầy kéo tôi lại đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên trán rồi mới thả tôi đi. Mặc dù lúc trước khi ra khỏi nhà, ổng đã đè hôn tôi tới tấp ở trển Người ta kìa thầy, kì quá nhăn nhó nhìn ổng mà ngượng đỏ mặt với những ánh mắt ngạc nhiên, hiếu kì của mọi người gần đó. Nắng sớm trải dài trên phố, xe cộ tấp nập nhộn nhịp đậu hàng dài chờ ở các giao lộ đèn xanh, đèn đỏ. Một ngày bận rộn lại bắt đầu, tôi nhanh chóng qua đường vì đèn dành cho người đi bộ chỉ còn 3 giây ngắn ngủi. Nhưng như thế là thầy đi sau tôi phải đứng đợi ở phía bên kia đường rồi. Tôi ngoái lại tìm bóng dáng của thầy, nắng chiếu vào mắt khiến tôi nheo lai và đưa tay lên che. Thầy đứng đó, bên kia đường, thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt sáng láng vô cùng anh tuấn nhưng rất kiên nghị, dường như thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái và người đi đường. Nhưng ánh mắt của thầy lại chỉ dõi về tôi, từ đằng xa tôi có thể thấy rõ trong đôi mắt chim ưng khó tính đó tràn ngập yêu thương và sự cưng chiều. Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi nhìn về phía thầy, thầy ngẩn người ra trong giây lát nhưng cũng cười lại với tôi, 1 nụ cười ấm áp hơn cả những tia nắng ban mai lúc nhanh chóng bước vào cổng trường gật đầu chào chú bảo vệ 1 tiếng. Chú nhìn tôi như việt kiều mới về nước mà thốt lên- Trời, mấy bữa không gặp sao nay nhìn con lạ quá vậy, đẹp ra quá chừng “Đẹp ra xấu ở lại hả chú.” Tôi hài hước đáp “Ủa mà tay con bị gì bó bột vậy?” Chú vừa hỏi vừa chỉ vào cổ tay đang bó bột của Hôm bữa con té xe bị nứt xương, nhẹ à chú, không sao nói với chú vài câu rồi tiến vào sảnh trường. Đi được 2 hay 3 bước thì 1 cánh tay con trai quen thuộc quàng lên vai tôi sau đó là giọng nói giễu cợt vang lên bên cạnh- Em yêu, bữa nay đi học lại rồi sao? Có nhớ anh không?Thằng Khoa 1 tay vác balo, tay còn lại quàng cổ vác vai tôi, miệng thỏ thẻ sát khuôn mặt khiến tôi muốn rợn da gà. Tôi đẩy vội nó ra lườm nguýt bĩu môi- Ai thèm nhớ mặt chó dưng nó nhìn tôi đơ ra vài giây, rồi đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi 1 cái- Có mấy ngày không gặp, sao nay nhìn ngon cơm quá “Xịt! Ngon thì mày cũng không có ăn được đâu. Tính ăn thịt đồng loại hả? Haha.” Tôi xéo sắc đáp lại nó. Nhưng nó cũng không vừa- Cứ đưa đây xem tao có ăn không? Nhai tới xương luôn, mlem mlem...- Biến và nó vừa đi vừa giỡn hớt tự nhiên tôi cảm nhận có 1 luồng khí lạnh từ sau lưng lướt qua. Đôi mắt chim ưng ban nãy còn nhìn tôi cười âu yếm, giờ đã sắc lẹm như muốn giết người đến nơi. Thầy đi qua tôi và thằng Khoa, mắt khẽ híp lại liếc tôi như muốn cảnh cáo rồi đi thẳng lên văn phòng. Tôi sợ muốn quíu người, xô vội thằng Khoa ra- Thầy tao kìa, mày muốn giết tao không dao hả?- Làm gì mày sợ ổng dữ vậy? Lát trưa có hội sinh hoạt các câu lạc bộ trong trường. Bữa nay tới câu lạc bộ âm nhạc của tao, nhớ xuống nghe anh mày hát tôi với nó chia tay mỗi người 1 ngả về phòng học của mình. Thấy tôi lên lớp, tụi bàn tôi tự nhiên xì xào bàn tán làm tôi chột dạ. Thanh và Mỹ mừng rỡ đến bên tôi. Mặc dù tôi lựa chọn trang phục cực kì đơn giản, chỉ áo thun trắng và chiếc quần Jean ôm sát, không hiểu sao ai cũng kêu trông tôi khác lạ. Hay do ở với thầy riết nên thần thái hưởng ké được 1 xíu chăng?- Đù, nay như người khác vậy má. Nhà trúng số hay có đại gia bao nuôi vậy?Tôi giật mình trong lòng. “ Bao nuôi” - từ này dành cho mấy người con gái thích hưởng thụ, cần 1 người đàn ông kinh tế giàu có chu cấp hàng tháng, việc cô ta cần làm là bỏ thân xác xuân xanh của mình mua vui cho những gã đàn ông đó. Tôi biết bọn nó chỉ chọc tôi cho vui, không có ý gì hết nhưng lại thấy mình cũng giông giống hoàn cảnh vậy! Tiếng lòng tôi vỡ toang, tôi như sực tỉnh ra điều gì đó. Vậy có phải thầy Vũ coi tôi là “sugar baby” như trend bữa giờ tụi trên mạng hay nói. Ngẫm lại, thầy đã lo đủ thứ cho tôi và cả gia đình tôi nên muốn tôi “ dùng thân báo đáp cả đời” như lời thầy từng nói. Vậy thì câu trả lời quá rõ ràng rồi còn gì? Tôi thấy chua xót trong lòng, không nghĩ rằng có 1 ngày bản thân mình vô tình lại thành gái bao. Danh phận mà có chết tôi cũng không bao giờ muốn nhận và thực Mày bị gì vậy?Thấy tôi đơ ra, tụi bạn quơ tay trước mắt kéo tôi về thế giới thực. Tôi vội lấy lại vẻ bình thường, mặc dù trong lòng đã đổ À, có gì đâu. Tự nhiên tao sực nhớ sáng quên mang đồ cho con nhỏ chung nhóm Wow! Vy Anh. Bữa nay mày xài túi xách Prada luôn “ À à... fake má ơi. “ Tôi giả lả cười xạo xạo với tụi Ê Thanh, bữa nay nó đeo trang sức luôn kìa, điều mà nó ghét nhất từ trước đến Mỹ nó ùa lên mách nước với con Thanh. Chúng nó đánh giá tôi từ trên xuống như máy radar dò sóng, rồi đồng thanh nói không ai hẹn trước- Mày đang giấu tụi tao chuyện gì đúng không?Tôi ấp úng khổ sở, không biết phải trả lời tụi nó ra sao thì may thiệt, các thầy cô vào lớp. Tụi tôi tản ra đi về phía giảng viên của mình. Tôi còn đang suy nghĩ miên man nhiều thứ trong đầu, nên không hề biết ánh mắt thầy đang nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng nãy giờ. Thầy đổi điện thoại đời mới nhất cho tôi, sắm luôn cho tôi 1 con Macbook cấu hình khủng cho việc học. Còn đưa cả cho tôi 1 thẻ tín dụng không giới hạn, để tôi thích gì xài đó, không cho tôi đi làm thêm nữa. Mặc dù tôi đã nằng nặc từ chối không ngừng, nhưng ổng gầm lên 1 cái làm tôi hồn siêu phách tán nhận lấy không dám do dự. Nhưng chắc tôi cũng tìm cách lén đi làm lại thôi. Thẻ tín dụng này tôi sẽ ráng giữ, quyết để bản thân không bao giờ đụng tới nó. Vì tôi đã nợ thầy quá quá nhiều rồi! Mặt mũi nào mà dám xài tiền của thầy nữa. Chả khác nào tôi tự nhận mình là gái bao Em Vy Anh ra đây, cho tôi coi bản thiết kế, để xem tiến độ tới đâu rồi!- “Vy Anh, thầy gọi kìa.” Thấy tôi ngồi như trời chồng không phản ứng trước tiếng gọi của thầy, lũ bạn chung nhóm khều tôi Hả, dạ dạ..Tôi lúng túng mang tập vở ra chỗ thầy, ráng trình bày nhanh gọn dễ hiểu. Cũng cố tỏ ra mình chỉ là 1 người sinh viên bình thường, không có bất kì mối quan hệ mờ ám nào với thầy. Nghe tôi nói xong, tự nhiên thầy kiếm chuyện bắt bẻ la mắng tôi quá trời. Nào là sai quy trình, chậm tiến độ..bla bla. Mặc dù ở nhà ổng đã vài phần ưng ý bài của tôi rồi. Thấy thầy nộ tôi, mấy đứa trong nhóm sợ co người. Nghĩ rằng không biết tôi có làm gì đắc tội với thầy không, mà để thầy khó chịu như vậy? Tôi ngu người chả biết chuyện gì đang xảy ra với ổng, chỉ chưng ra bộ mặt ngu không thể tả, mặc ổng la mắng. Tôi bắt đầu trở lại trường học, theo kịp đúng lúc bọn khoá dưới đang vào học kì 2 của năm thầy già lúc này chỉ xin nhận hướng dẫn các đồ án quan trọng và đồ án tốt nghiệp thôi, vì giờ có con rồi nên muốn giảm bớt công việc mà ra trường là ổng cũng nghỉ dạy lớp tôi đám Thanh, Mỹ đi thực tập rồi, nên tôi cũng chẳng thể gặp tụi nó trên trường thường xuyên thế bây giờ cô đơn đi học 1 mình không có người quen, tôi cũng khá sao làm đồ án có chung nhóm với mấy bạn khoá dưới, nên cũng quen được thêm vài danh hiệu “vợ thầy Vũ” vẫn chưa phai thế tin tôi sinh cho thầy 2 thằng nhóc cũng rần rần bấy lâu khi đi học, ai cũng dè chừng tôi thì tôi không quan tâm tập trung cố hết sức mình mà học từng nói với tôi rằng, Tổng thống Mỹ thứ 16 nổi tiếng nhất lịch sử Abraham Lincoln đã từng đúc kết rằng ”Nếu cho tôi 6 giờ để chặt một cái cây, tôi sẽ dành 4 tiếng để mài rìu".Bản thân mỗi người chúng ta luôn phải biết mài giũa bản thân không ngừng, bởi kiến thức là 1 kho tàng vô luôn cập nhật, trau dồi, làm mới bản thân mỗi ngày, đừng biến chính mình thành 1 cây rìu bị mài mòn, khi chặt cây sẽ phải dùng sức rất lâu và dường như cũng không thể chặt thân cây gãy trí tuệ của mình đã được mài giũa sắc bén, bản thân có 1 nền tảng vững chắc, đụng chuyện 1 cái là chỉ việc dứt liền, không cần phải dùng sức quá người thông minh là người làm việc bằng cái đầu, chứ không phải dùng sức khoẻ của bản thân để mà gồng thế trong suốt quá trình mang thai, tôi rảnh rỗi đọc thêm rất nhiều sách, các tạp chí về xu hướng thiết kế mới của thế học các phần mềm vi tính liên quan đến ngành học, nhằm thu nạp thêm nhiều kiến thức cho bản thân khi quay trở lại trường học, tôi cảm thấy rất tự tin, đầu óc như được khai sáng thêm nhiều mảng, nên ý tưởng dồi dào và phong phú số cao vút hơn 2 năm trước rất nhiều, đồ án không hạng nhất thì phải thầy già lúc này không can thiệp vào chuyện học hành của tôi nữa, thi thoảng sắp nộp bài tôi mới hỏi thêm ý kiến của ổng thôi, nhưng đáp lại hời hợt lắm, “cũng được”, “cũng ổn”.Vì ổng bận quấn quýt với 2 thằng Jack, Jill của ổng hít cưng nựng tụi nó suốt, hơi đâu mà để ý đến và kèm cặp tôi như xưa ghê nơi! Con Thanh dạo này tội lắm, thằng Khoa đi du học được mấy tháng rồi, không còn ai ôm ấp cho nó xà nẹo nữa, cũng chẳng ai ăn cơm của nó nấu con Mỹ nói nó khóc cả tháng trời, người vật vờ như bóng Khoa phải thường xuyên gọi điện về an ủi nhưng trước mặt thằng Khoa nó cố tỏ ra bình thường cho thằng nhỏ yên thằng Khoa phải nghe lời ba nó đi du học châu Âu, để sau này về cai quản và phát triển công ty của gia Khoa ban đầu cũng lưỡng lự lắm, sợ bỏ rơi con Thanh bơ vơ ở lại, nó đi cũng chẳng an con Thanh lại rất hiểu chuyện, động viên thằng nhỏ hết lời, nói rằng “ngày nào anh vẫn còn có em trong tim, em vẫn sẽ chờ anh quay về”.Công nhận số còn này nó sao á, hết yêu đơn phương mấy năm, giờ lại phải chịu cảnh yêu xa thêm mấy năm để miêu tả về đường tình duyên của nó, chắc ngoằn ngoèo như đèo Hải tiễn nhau ở sân bay, chúng nó ôm nhau khóc nức nở, bịn rịn hôn nhau suốt không ba mẹ thằng Khoa, tôi và cả con Mỹ cũng phải quay đi quệt nước mắt vì xúc như đây là thử thách của tụi nó vậy, tình yêu đủ lớn thì sẽ vượt lên nha 2 bạn trẻ! Mong 1 ngày được trông thấy 2 bạn đoàn học xong năm 3, đến năm 4, rồi đi thực đứa học chung nhờ tôi nói với thầy chiếu cố cho tụi nó vào tập đoàn của ổng thực tập, ổng nghe xong cũng sẵn lòng giúp cả chục tôi lại chơi ngang ngược lắm, tôi đâu có thèm vô công ty ổng làm dù đúng chuyên ngành của tôi luôn, rồi còn là công ty của chồng mình theo mấy đứa khác qua công ty nhựa ở tít quận Tân Phú xin thực tôi muốn bản thân được trải nghiệm ở 1 nơi xa lạ, đúng với cảm giác là đi thực tập thật, sợ vô công ty chồng mình rồi nhân viên trong đó lại dè chừng tôi vì là vợ chủ tịch, như thế đâu có đúng thầy già hơi tỏ vẻ khó chịu, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của khó sáng đưa tôi đi, chiều lại rước tôi dù tôi muốn đi xe máy 1 mình cho lưu động, khỏi cần người đưa rước, sợ trễ giờ làm của công ty của ổng và công ty tôi thực tập bị nghịch hướng và tuyến đường thường xuyên kẹt xe khi giờ cao ổng cương quyết không chịu, nhất quyết tự mình đưa rước tôi đi đi về về ổng mới an 1 hôm chị trưởng phòng tạo điều kiện cho bọn tôi ra thị trường tìm hiểu, để về làm hồ sơ thực tập cho hoành được anh Hoàng- nhân viên nghiên cứu và phát triển thị trường của công ty chở xe máy đi ra chợ Tân Bình, và các chợ đầu mối để hỏi các tiểu thương về nhu cầu của khách hàng hiện tôi không có xe máy nên mấy đứa kia đèo nhau, còn anh Hoàng đèo đi xa nên lúc về hơi trễ, mấy đứa kia tiện đường tản mỗi hướng về hết rồi, anh Hoàng chở tôi lại công ty để người nhà leo xuống xe, tôi tháo cái nón bảo hiểm trả lại rồi chào anh ra về, vội vã chạy ra hướng xe đang đậu của ông chồng đã đứng sẵn ở ngoài, dựa người vô thân xe nheo mắt nhìn tôi từ tôi chạy lại, khuôn mặt trông vô cùng khó coi, mùi dấm bắt đầu nồng nàn trong không hít 1 hơi, nghiêm giọng hỏi- Em đi đâu mới về? Sao không ở công ty đi ra mà lại từ xe thằng đó mới theo thằng đó đi nhà nghỉ về phải không?Mẹ ơi, 2 con rồi đó, lại nữa giờ mới hết cái cảnh này đây nhăn mặt khó chịu trả lời- Em đi nghiên cứu thị trường mà, không có xe máy nên ảnh chở em có hai con rồi nha chồng! Ghen tuông vớ vẩn nữa không phục với câu trả lời của tôi, kéo tay tôi lại, tiếp tục đay tiếp- Hai con thì 2 con chứ, phụ nữ có chồng có con vẫn đi ngoại tình đầy đường em chê anh già nên muốn đi tìm cảm giác lạ phải không?Bó cẳng! Tôi thở dài mệt mỏi, nắm lại tay ổng, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang hậm hực của ông chồng già đã biết mình có Thôi mà, anh chở em về đi, em nhớ con lắm anh mà, em thề em chỉ có mình có dám tơ tưởng tới ai nữa Em liệu hồn em với tui nhằn 1 hồi ổng mới chịu mở cửa xe cho tôi vào rồi lăn bánh chở tôi về ổng vẫn còn thù dai đó, khi tôi và ổng chuẩn bị lên giường ngủ, tranh thủ ngồi chơi và nói chuyện với 2 thằng nhóc con đáng yêu hết phần thiên hạ của hắng giọng nói vu vơ cho 2 thằng con tôi nghe rằng- Mẹ mấy đứa giờ chê ba già rồi, bả đi kiếm công ty khác để vô tia mấy thằng nhân viên văn phòng trẻ khoẻ, lén ba đi ngoại tình á! Ba tụi con sắp thành gà trống nuôi con rồi!Khiến tôi vừa tức vừa ôm miệng cười, còn 2 ông thần lúc này đã gần 2 biết bay nhảy tung tăng khắp nhà, ăn nói tía lia không ngớt em thì chớp mắt, ngây thơ hỏi ba nó- Vậy là sao hả ba?- Là sợ sau này có 1 mình ba nuôi tụi con con bỏ ba đi theo người khác rồi!Sau khi nghe ba nó giải thích rõ ràng xong, nó cau mày phụng phịu, khoanh tay quay sang nhìn tôi vừa lắc đầu vừa nói- Nố nồ nha má như thế là không có phe bờ lay 1 xíu nào anh 2 thì chạy lại, ôm cổ tôi mà nhẹ giọng nói- Mẹ đừng làm như vậy, ba và tụi con sẽ buồn lắm!Đúng là anh 2 của tôi, tình cảm và thương mẹ quá kéo cả 2 thằng nhóc vào lòng, hôn hít từng đứa, vừa nói với tụi nó nhưng cũng là đang nói với ông chồng già của mình- Mẹ thương ba và tụi con nhất, ba của tụi con là người đàn ông tuyệt vời nhất trong lòng mẹ, không ai sánh bằng tụi con phải học hỏi và giống ba nghe chưa?Anh 2 thì gật đầu “dạ” ngoan ngoãn, còn thằng chó con kia không bao giờ bỏ cái tật hay lý sự của mình- Vậy có phải là “ra đường anh là cá mập, ở nhà anh là cá nó bảo anh sợ vợ á, anh bảo chúng nó quá non”, hả mẹ?Quỷ thần ơi! Tôi và ông chồng già trợn mắt nhìn nhau cùng thảng thằng ranh này sao nó biết cả bài rap này cơ thằng con tôi thông minh lắm, biết đi sớm và nói cũng nhanh kèm trí nhớ rất nó dạy phân biệt màu sắc và hình khối, chỉ mấy ngày là tụi nó biết hết ca nhạc bài nào mà mình thích, dù tiếng Anh hay tiếng Việt, chúng nó đều có thể thuộc hết cả nể ghê không? Đúng là con nhà này, khi nghe thằng ranh Jill hát như vậy, ba nó vội hỏi cung nó liền- Ai dạy con cái đó vậy?- Dạ con qua nhà má 2 Lệ chơi, nghe anh Phong mở nên con thuộc ạ!Ôi trời, 2 vợ chồng tôi vỗ chán nhìn này tôi phải qua góp ý với nhóc Phong là tiêu tùng đầu óc trong sáng của thằng con tôi hết đâu, nó còn đứng dậy dõng dạc như muốn mở sân khấu nhạc kịch tại gia cho cả nhà nghe- Còn nữa nè ba mẹ “ Bé cần thành công tương không cần xưng vua xưng tướng. Khi có ai hỏi cháu làm gì? Chỉ có thể là chỉ làm giàu, dé dè”.Lúc này, anh 2 vội ngắt lời, thay ba mẹ khuyên nhủ thằng nhóc em tài lanh của mình rằng- Em không được hát mấy bài này chỉ được nghe nhạc thiếu nhi Hay mà anh Nhưng ba mẹ sẽ buồn mấy bài này của người lớn nghĩ 2 thằng con tôi phải 4 hay 5 tuổi gì mới 2 tuổi gì đâu mà nói chuyện già như người lớn nghe thấy, không hề trách móc hay la mắng gì thằng em kéo 2 thằng nhỏ vào lòng, rồi nhẹ giọng nói- Con của ba giỏi quá ta, nghe mà thuộc được hết mấy bài này chỉ cho người lớn thuộc thôi, anh 2 con nói đúng con thuộc được hết bài hát Five Little Ducks và bài The Numbers Song tối về hát cho ba nghe liền, như vậy mới được coi là đứa trẻ ngoan và thông liếc mắt lên trần nhà để suy nghĩ và nhớ gì đó, rồi vâng lời nói với ba nó rằng- Dạ, con biết rồi ạ! Ngày mai ba về con sẽ hát cho ba nghe chồng già hôn lên trán, không ngừng động viên con trai của chứ ổng dạy con hay lắm, không bao giờ quát nạt la mắng nói với tôi rằng, sai lầm là do thằng Phong mở, con nó còn quá nhỏ, không biết phân biệt đúng hay sai mà la mắng con là người lớn, là tấm gương và là kim chỉ nam cho con cái, nó có lỡ sai thì mình nhẹ nhàng hướng nó lại cho nhiều không hối lỗi thì phạt, rồi từ từ nói và phân tích cho con nó hiểu, chứ đừng la mắng đánh đập tụi này tụi nó làm vì sợ mình chứ không phải vì hiểu con luôn vô tội, nếu có tội là tội của người lớn dạy bậy cũng không để cho 2 thằng con ỉ mình có 2 bà vú mà bắt 2 bà phục vụ hết tất sau này sinh ra tính thiếu gia công tử, không tự chăm sóc bản thân của mình xong là phải tự cầm chén bát đi cất, 1 khi chọn món là phải ăn cho hết không được bỏ mứa, tập tự rửa tay, tự đội nón, tự lấy và cất dép của mình vào tủ giày khi đi đâu về...!Người nhỏ thì làm việc nào thì làm việc tôi là do 1 tay ổng dạy hết á, tại tôi còn đang lo học tôi còn dạy tôi chưa xong nữa là, nghĩ thấy mình là bà mẹ vô dụng thật xin lỗi mấy đứa! Vì “các giáo sư từ Đại học Harvard đưa ra một nghiên cứu kéo dài 12 năm và phát hiện ra rằng, những đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi những người cha thường có chỉ số IQ cao hơn.” Vậy thôi chồng già ơi, anh chịu khó dùm em nha, chờ em lớn giao con cho em chỉ tổ hỏng hết 1 thế hệ thôi..

nên gọi anh là thầy hay chồng