Đến phiên giao dịch cuối tuần (9/3), giá vàng giao dịch ở ngưỡng 36,51- 36,7 triệu đồng/lượng. Như vậy, tuần qua, giá vàng được điều chỉnh tăng nhẹ 20.000 đồng/lượng ở chiều mua vào. Theo Tập đoàn Vàng bạc Đá quý DOJI, thị trường vàng trong nước diễn biến khó phán Chúc các bạn có những phút giây vui vẻ và ý nghĩa : Bài Hát; Tuổi 19 - Chông Chênh Vào Đời - Blog Radio. Tầng 19, Tòa nhà The 678 Tower, Số 67 đường Hoàng Văn Thái, phường Tân Phú, quận 7, TP HCM. support@nct.vn (028) 3868 7979 Những chiếc xe cũ nhập khẩu, có chất lượng tốt giờ giá đã tăng thêm từ 1.000-2.000 USD, thậm chí có xe tăng tới 5.000 USD, nhưng tìm mua không dễ. Xe cũ xuống giá nhanh, từ 200 - 300 triệu bán tràn lan. Chính thức tăng thuế gấp đôi, 'cửa' cho xe cũ nhập khẩu hẹp lại. Giảm Người thầy và những tờ tiền cũ. Hành trình quan trọng nhất. Bài kiểm tra đặc biệt. Tuổi 19 - Chông chênh vào đời. Tháng tám Chờ tình yêu gõ cửa. Đám cưới tuổi 19 và con đường khởi nghiệp. Nếu nhiều người đang chông chênh vào tình thương hay hôn nhân gia đình mà lại chưa thể đưa ra sự tuyển lựa đưa ra quyết định mang đến quan hệ, nếu như bạn đã cảm thấy mất phương thơm hướng với hễ lực mang đến b0v5f. Tuổi 19, cái tuổi chông chênh vào đời, lưỡng lự không muốn bước tiếp, chỉ là bỗng một ngày bạn nhận ra mình lỡ trưởng thành mất rồi...Tuổi 19 với những lo âu trăn trở vào con đường mình đã chọn. Liệu cánh cổng đại học này có là nơi phù hợp với mình? Liệu con đường đang đi có đúng hướng?Tuổi 19 với câu chuyện tình yêu còn dang dở, với những lần cảm nắng nụ cười ai, với những lời chưa từng đủ can đảm để 19 với những chuyến đi xa, những người bạn mới, những trải nghiệm thú vị và những bài học đáng tuổi, biết đi làm thêm, biết đến giá trị của đồng tiền, nhận ra rằng mồ hôi nước mắt bố mẹ đã rơi vì mình nhiều thế chừng tuổi 19, biết đến sự cô đơn giữa dòng người xô đẩy. Rời vòng tay bao bọc của bố mẹ, tôi nghiệm ra rằng ngoài kia chẳng ai cho không ai cái gì, con người ta ích kỷ biết bao, trừ gia đình ra thì mọi thứ đều là phép nhật tuổi 19, tôi ở bên cạnh những người thương yêu tôi nhất, không tiệc tùng, không vui chơi. Nhiều mối quan hệ mất dần đi vào năm tôi 19 tuổi, những thứ tưởng chừng như không thể thay đổi thì lại mất đi dễ dàng như thế. Những người còn bên cạnh là những người về sau này tôi cũng không thể đánh trai cùng tôi đón tuổi 19 giờ không còn bên cạnh tôi nữa rồi. Mưa giông bão tố không có một người luôn lo lắng cho tôi, nắng hạ chói chang không ai đứng chờ tôi dưới cổng trường, mồ hôi nhễ nhại mà cười tươi như nắng. Không còn gì hối tiếc, tôi của những năm tháng đó đã được biết thế nào là tuổi tôi lặng lẽ thích một người, thích nhiều đến mức trước đây chưa từng nghĩ sẽ có ngày nào mình trở nên như vậy. Từng cử chỉ, lời nói, nụ cười, ám ảnh tôi vào cả từng giấc mơ... Có can đảm thích, chỉ là không có can đảm nói ra...19 tuổi của tôi, thất vọng cũng nhiều mà mơ mộng vẫn có. Hãy cứ mơ mộng khi còn có thể, khi còn thấy được cuộc đời còn màu hồng, cuộc sống còn bao điều đáng mong là một đứa sợ trưởng thành, nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ đến, làm sao có thể làm trái được tự nhiên? Vấp ngã vài ba lần, tự đứng dậy, tự trưởng thành, bản thân còn không nhận thức được việc đó, cứ đến như một lẽ tất yếu mà cho tôi của những năm sau đọc cho những ai như tôi19 tuổi vẫn chưa đủ can đảm để nói thích một người... 19 tuổi – Một nửa của người lớn, một nửa còn lại là trẻ con…Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày!Một nửa muốn nằm yên ở trong vỏ bọc an toàn, không tranh đua, không vội vã!19 tuổi,Sợ cô đơn. Ngày dài, tháng rộng trôi qua không biết mình cần gì, muốn gì. Có những ngày cảm giác thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ cần phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi thế giới của mình lại quá bé nhỏ. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế mà có lúc lại gần như ngộp thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt đến siết tuổi,Ngây thơ đến tội, chẳng biết làm sao khi những người thân yêu bên cạnh bị tổn thương. Như lúc nhìn nước mắt của bạn thân chảy dài, chẳng thể ôm chặt để vỗ về, an ủi. Chỉ có thể câm lặng nuốt xót xa mà lạnh lùng buông ra từng từ “Lau nước mắt đi. Không đáng.”19 tuổi,Bắt đầu bước ra trường đời, đủ để thấy cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ đã tắt lịm. Ánh mắt chợt hoài nghi, sự giả dối thành hình dưới cái vỏ bọc đẹp đẽ, đến nỗi bóc tách nó cũng là cả một quá trình. Để rồi thất vọng nhận ra, những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng tuổi,Không muốn phải để tâm suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn đơn giản là đứa trẻ con. Lớn rồi chẳng ai cấm người ta được làm những điều ấy nhưng cuộc sống này vì quá khắc nghiệt nên người ta chẳng thể nào như lúc bé dại. Người ta tìm kiếm cái tôi bản lĩnh mà ghét bỏ thương ta ghét bản ngã yếu mềm của bản thân, một mực từ chối nó để tiếp nhận bản ngã mạnh mẽ mới. Để rồi khi còn một mình, trút bỏ hết những vụn vặt đời thường, những tranh đấu ngoài xã hội người ta mới biết lòng đã nát tan tự bao tuổi,Sợ phải yêu một người. Bởi thích là chuyện dễ dàng nhưng để yêu lại quá nhiều khó khăn. Có những mảnh cảm xúc vụn vỡ, chia tan cứ găm chặt vào tim chỉ chực chờ tim hé mở là lao vào cấu xé. Căm ghét cái cảm giác phải chờ đợi, phải kết thúc khi mà cả hai đều im chia tay chẳng được nói ra, người trong cuộc không có được đáp án mình cần, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. Lòng đau nhói nhưng vẫn cố chấp nói rằng mình ổn. Mạnh mẽ lắm khi làm người ta đau, sao chẳng thể rơi nước mắt để nỗi buồn có cớ tan đi, để trái tim yên an chịu nằm sâu trong lồng tuổi chông chênh đứng giữa cái ranh giới mong manh trẻ con và người lớn. Độc lập mà bước đi, dù biết ở phía xa con đường kia còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi biết ở đâu đó, dù cả thế giới quay lưng với ta, kể cả khi bị cuộc đời xô ngã thì ta vẫn có một nơi để trở về. Là gia đình yêu thương êm ấp, là vòng tay che chở của mẹ, là bờ vai mạnh mẽ của cha, là cái nắm tay yêu thương của bạn bè, là ai đó với nụ cười hiền ôm thật chặt biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, chẳng thể mãi cứ ngây thơ và bé dại trong vòng tay của những người yêu thương ta. Mạnh mẽ lên rồi ta sẽ trưởng thành cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời!Kem 19 tuổi – Một nửa của người lớn, một nửa còn lại là trẻ con… Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày! Một nửa muốn nằm yên ở trong vỏ bọc an toàn, không tranh đua, không vội vã! 19 tuổi, Sợ cô đơn. Ngày dài, tháng rộng trôi qua không biết mình cần gì, muốn gì. Có những ngày cảm giác thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ cần phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi thế giới của mình lại quá bé nhỏ. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế mà có lúc lại gần như ngộp thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt đến siết buốt. 19 tuổi, Ngây thơ đến tội, chẳng biết làm sao khi những người thân yêu bên cạnh bị tổn thương. Như lúc nhìn nước mắt của bạn thân chảy dài, chẳng thể ôm chặt để vỗ về, an ủi. Chỉ có thể câm lặng nuốt xót xa mà lạnh lùng buông ra từng từ “Lau nước mắt đi. Không đáng.” 19 tuổi, Bắt đầu bước ra trường đời, đủ để thấy cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ đã tắt lịm. Ánh mắt chợt hoài nghi, sự giả dối thành hình dưới cái vỏ bọc đẹp đẽ, đến nỗi bóc tách nó cũng là cả một quá trình. Để rồi thất vọng nhận ra, những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng đáng. 19 tuổi, Không muốn phải để tâm suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn đơn giản là đứa trẻ con. Lớn rồi chẳng ai cấm người ta được làm những điều ấy nhưng cuộc sống này vì quá khắc nghiệt nên người ta chẳng thể nào như lúc bé dại. Người ta tìm kiếm cái tôi bản lĩnh mà ghét bỏ thương hại. Người ta ghét bản ngã yếu mềm của bản thân, một mực từ chối nó để tiếp nhận bản ngã mạnh mẽ mới. Để rồi khi còn một mình, trút bỏ hết những vụn vặt đời thường, những tranh đấu ngoài xã hội người ta mới biết lòng đã nát tan tự bao giờ. 19 tuổi, Sợ phải yêu một người. Bởi thích là chuyện dễ dàng nhưng để yêu lại quá nhiều khó khăn. Có những mảnh cảm xúc vụn vỡ, chia tan cứ găm chặt vào tim chỉ chực chờ tim hé mở là lao vào cấu xé. Căm ghét cái cảm giác phải chờ đợi, phải kết thúc khi mà cả hai đều im lặng. Câu chia tay chẳng được nói ra, người trong cuộc không có được đáp án mình cần, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. Lòng đau nhói nhưng vẫn cố chấp nói rằng mình ổn. Mạnh mẽ lắm khi làm người ta đau, sao chẳng thể rơi nước mắt để nỗi buồn có cớ tan đi, để trái tim yên an chịu nằm sâu trong lồng ngực. 19 tuổi chông chênh đứng giữa cái ranh giới mong manh trẻ con và người lớn. Độc lập mà bước đi, dù biết ở phía xa con đường kia còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi ta. Vẫn biết ở đâu đó, dù cả thế giới quay lưng với ta, kể cả khi bị cuộc đời xô ngã thì ta vẫn có một nơi để trở về. Là gia đình yêu thương êm ấm, là vòng tay che chở của mẹ, là bờ vai mạnh mẽ của cha, là cái nắm tay yêu thương của bạn bè, là ai đó với nụ cười hiền ôm thật chặt ta. Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, chẳng thể mãi cứ ngây thơ và bé dại trong vòng tay của những người yêu thương ta. Mạnh mẽ lên rồi ta sẽ trưởng thành cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời! Tớ nghĩ rằng câu trả lời của của cậu là “Không, mình không ổn tý nào cả”. Hơn ai khác trên thế giới này, tớ luôn hiểu rõ cậu. Cậu, chúng mình luôn rơi vào mớ hỗn độn này. Những vấn đề xung quanh bản thân, những luồng suy nghĩ tiêu cực luôn ôm lấy mình. Tớ luôn tự hỏi rằng, cái gì đã chống đỡ ta sống nhiều năm tới vậy?Cậu vẫn thế, cái vỏ bọc bên ngoài cậu xây dựng nên luôn vui vẻ,hoà đồng. Cậu luôn nghĩ cho người khác, luôn lắng nghe giúp đỡ những lúc họ cần. Điều đó cho cậu thực sự rất mạnh mẽ. Tớ ngưỡng mộ cái cách cậu lọc những giọt nước mắt là nhờ những tấm gan, để đưa nó ra khỏi đường bài tiết chứ không phải qua tuyến lệ. Cậu tự học cách chữa lành vết thương mình, cậu nhận ra cái “ thực” là mình đang không hạnh phúc, học cách chấp nhận nguyên nhân và hiểu rằng mình phải để nó ra đi Cậu sợ hãi khi người khác nhìn thấy cậu khóc, thấy vẻ yếu đuối trong cậu. Sợ bị cười nhạo, sợ bị chỉ trích, đánh giá của người ngoài. Cũng vì thế cậu luôn bó buộc mình trong thế giới ấy, bao la không có lối thoát. Việc tuổi thơ không mấy vui vẻ đã tạo nên con người như thế. Luôn gồng gánh bản thân về phía trước. Những cậu biết không? Cái vỏ bọc mà mình tạo ra ấy lại đang giết chết tâm hồn mình. 18 tuổi, cái tuổi mà một cô bé mới lớn nên mộng mơ, yêu đời. Cậu lại không thể!Nhưng cậu à, việc được nói ra, được chia sẻ cũng không khó khăn như cậu nghĩ. Cậu sẽ thấy rằng việc cậu cứ tỏ ra ổn sẽ không giải quyết được vấn đề, mà chỉ làm bức tường ấy cao hơn thôi. Việc cậu cần là một cái ôm, một câu khích lệ của người thân, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng, đơn giản hơn nhiều. Nên hãy tập nói ra những gì mình nghĩ nhé. Cậu chắc chắn sẽ thoải mái hơn bây giờ cùng nhau cố gắng nhé!Cái mà mình đang có là cái tuổi trẻ này, cậu đang ở cái độ tuổi sung sức nhất cuộc đời, cái tuổi để trải nghiệm, để thất bại, để học tập, để cố gắng. Nếu cậu là mũi giáo luôn hướng về phía trước, tớ sẽ là cái khiên, tớ sẽ không che chở cậu khỏi những vết thương của sự thất bại, nhưng tớ sẽ chắc chắn sẽ bảo vệ ý chí kiên cường của cậu, tớ sẽ đảm bảo rằng cậu sẽ không quay đầu vì bất cứ thứ gì. Tớ biết cậu rằng có thể làm nhiều hơn, tốt hơn và sáng tạo hơn những gì cậu đang thể hiện. Nên, cậu cần và phải thoát ra khỏi lớp vỏ bọc, phải trải qua những lần vấp ngã đó, những thất bại "để đời" tích lũy nhiều kinh nghiệm để đặt được những điều cậu muốn cuối cùng tớ cảm ơn cậu đã không đánh mất bản thân mình mà cố gắng gượng qua. Cảm ơn cậu vì biết thương cảm, san sẻ tình yêu của mình cho những người khác. Cảm ơn cậu đã lắng nghe và giúp đỡ những người có vấn đề tâm lý như mình. Cảm ơn cậu đã luôn ước mơ, dám trải nghiệm và chịu đựng những cú ngã của cuộc sẽ luôn bên cậu, thương cậu nhiều. 19 tuổi – Một nửa của người lớn, một nửa còn lại là trẻ con… Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày! Một nửa muốn nằm yên ở trong vỏ bọc an toàn, không tranh đua, không vội vã! Sợ cô đơn. Ngày dài, tháng rộng trôi qua không biết mình cần gì, muốn gì. Có những ngày cảm giác thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ cần phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi thế giới của mình lại quá bé nhỏ. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế mà có lúc lại gần như ngộp thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt đến siết buốt. 19 tuổi, Ngây thơ đến tội, chẳng biết làm sao khi những người thân yêu bên cạnh bị tổn thương. Như lúc nhìn nước mắt của bạn thân chảy dài, chẳng thể ôm chặt để vỗ về, an ủi. Chỉ có thể câm lặng nuốt xót xa mà lạnh lùng buông ra từng từ “Lau nước mắt đi. Không đáng.” 19 tuổi, Bắt đầu bước ra trường đời, đủ để thấy cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ đã tắt lịm. Ánh mắt chợt hoài nghi, sự giả dối thành hình dưới cái vỏ bọc đẹp đẽ, đến nỗi bóc tách nó cũng là cả một quá trình. Để rồi thất vọng nhận ra, những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng đáng. 19 tuổi, Không muốn phải để tâm suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn đơn giản là đứa trẻ con. Lớn rồi chẳng ai cấm người ta được làm những điều ấy nhưng cuộc sống này vì quá khắc nghiệt nên người ta chẳng thể nào như lúc bé dại. Người ta tìm kiếm cái tôi bản lĩnh mà ghét bỏ thương hại. Người ta ghét bản ngã yếu mềm của bản thân, một mực từ chối nó để tiếp nhận bản ngã mạnh mẽ mới. Để rồi khi còn một mình, trút bỏ hết những vụn vặt đời thường, những tranh đấu ngoài xã hội người ta mới biết lòng đã nát tan tự bao giờ. 19 tuổi, Sợ phải yêu một người. Bởi thích là chuyện dễ dàng nhưng để yêu lại quá nhiều khó khăn. Có những mảnh cảm xúc vụn vỡ, chia tan cứ găm chặt vào tim chỉ chực chờ tim hé mở là lao vào cấu xé. Căm ghét cái cảm giác phải chờ đợi, phải kết thúc khi mà cả hai đều im lặng. Câu chia tay chẳng được nói ra, người trong cuộc không có được đáp án mình cần, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. Lòng đau nhói nhưng vẫn cố chấp nói rằng mình ổn. Mạnh mẽ lắm khi làm người ta đau, sao chẳng thể rơi nước mắt để nỗi buồn có cớ tan đi, để trái tim yên an chịu nằm sâu trong lồng ngực. 19 tuổi chông chênh đứng giữa cái ranh giới mong manh trẻ con và người lớn. Độc lập mà bước đi, dù biết ở phía xa con đường kia còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi ta. Vẫn biết ở đâu đó, dù cả thế giới quay lưng với ta, kể cả khi bị cuộc đời xô ngã thì ta vẫn có một nơi để trở về. Là gia đình yêu thương êm ấp, là vòng tay che chở của mẹ, là bờ vai mạnh mẽ của cha, là cái nắm tay yêu thương của bạn bè, là ai đó với nụ cười hiền ôm thật chặt ta. Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, chẳng thể mãi cứ ngây thơ và bé dại trong vòng tay của những người yêu thương ta. Mạnh mẽ lên rồi ta sẽ trưởng thành cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời! Cô Kem

tuổi 19 chông chênh vào đời